Cứ chiều chiều ba anh em lại dắt nhau ra bãi biển. Ánh nắng chiều soi bóng ba anh em đứng chôn chân trên bãi cát trắng, đưa ánh mắt thẫn thờ ra phía xa xăm ngoài biển khơi vô tận ngóng chờ hình bóng cha mẹ trở về vẫn còn đọng lại mãi trong tâm hồn ngây thơ của cậu bé vừa bước vào tuổi thứ 8.

Và rồi cái ngày định mệnh đã đến khi ba anh em đón cha mẹ về trong tiếng khóc đau thương xé lòng của họ hàng và bà con xóm biển. Không gian như lắng đọng, biển khơi nổi cơn ba đào đã cướp đi vĩnh viễn cha mẹ của ba anh em. Chỉ có anh cả và anh hai của em lờ mờ nhận ra sự mất mát đau thương to lớn ấy, còn em chỉ cất tiếng khóc bản năng của đứa trẻ ngây thơ đang hờn dỗi vì cha mẹ ở đây mà không ôm ấp, vỗ về, không ôm em vào lòng như bao lần cha mẹ vẫn thường dành cho em sau những ngày ra khơi...

Ngày tháng sau đó cứ trôi qua với ba anh em như bóng nắng qua ngày, nhiều lúc em vẫn cứ hỏi các anh vì sao cha mẹ không về cùng ăn cơm với ba anh em. Trong căn nhà nhỏ lẻ loi trên bãi cát ven biển giờ chỉ còn ba anh em sống hiu quạnh, trống vắng và không có tiếng cười.

Rồi một ngày, hạnh phúc như mỉm cười với anh em khi Làng trẻ em SOS Thanh Hóa đón ba anh em về trong vòng tay yêu thương nhân ái của bà mẹ Nguyễn Thị Bảo và các chị em trong ngôi nhà Hoa Phong Lan yêu dấu.

Suốt 7 năm sống trong ngôi nhà mới, dưới bàn tay chăm sóc của mẹ, em đã lớn lên từng ngày với bao ước mơ, hoài bão. Những năm tháng đi học Tiểu học rồi Trung học cơ sở, em luôn là một học sinh trong nhóm dẫn đầu của lớp, được thầy yêu, bạn mến. Ở Làng, em là cậu trai ngoan, nhiều lần được biểu dương về vở sạch, chữ đẹp, con ngoan trò giỏi, tham gia tích cực nhiều hoạt động thể dục thể thao, là trẻ tiêu biểu của Làng tham dự trại hè của SOS Việt Nam năm 2014.

Mười năm trôi qua, giờ đây các anh của em đã lớn, có công việc ổn định, chỉ còn mình em ở Lưu xá thanh niên của Làng để tiếp tục học tập và nuôi dưỡng ước mơ vào đại học như người anh cả - một kỹ sư Nông nghiệp. Ngày nhận tin sẽ chuyển sang Lưu xá tâm trạng em thoáng buồn vì lại thêm một lần nữa xa vòng tay mẹ. Có lần tâm sự, em đã nói: thời gian ở Làng với mẹ Bảo cho con niềm tin, nhưng thời gian ở Lưu xá cậu Tuấn là một tấm gương về nghị lực vượt qua số phận của một đứa trẻ mồ côi biết nỗ lực vươn lên trong cuộc sống để theo đuổi những ước mơ của mình.

Màu nắng đã là màu lấp lánh hạnh phúc tràn ngập trong mắt em từ ngày về nhà mẹ Bảo và Làng SOS Thanh Hóa. Bây giờ đây với tất cả sự nỗ lực, em hy vọng có thể đậu vào một trường đại học như dự định trong kỳ thi quốc gia sắp tới./.